CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vợ Ngốc


Phan_40

“ Cái thằng, giờ mới đưa về giới thiệu” Diệp lão hừ giọng mắng Diệp Bảo, Diệp Hạo nghe thế lại cười , hình như không khí trong phòng cũng đang rộn rã lên, cá tính của Elly cũng có thể làm cho không khí ảm đạm tan đi rồi đây.

Trong phòng, ngoài phòng, ai ai cũng chỉ ngồi nói chuyện nhảm rồi cùng chờ đợi Diệp Thiên Minh tỉnh dậy, dường như không một ai nhà họ Diệp quan tâm hay lo lắng đến sóng gió bên ngoài đang hoành hành như thế nào. Không biết, là họ giấu trong lòng, hay là, họ tin tưởng vào điều gì khác …

Sáng mai, Diệp Bảo rời thành phố.

Chương 36

Ngày đó Diệp Hạo có nói Elly sẽ đến nhà chơi, nên Nhạc Ân rất mong đợi, nào ngờ sau đó chẳng thấy Elly đến, Diệp Hạo phải gọi điện thoại cho Diệp Bảo mới biết Elly đã về Mỹ giải quyết công việc. Vậy nên, gặp lại Elly, Nhạc Ân thật sự rất hứng khởi. Elly cũng không khác Nhạc Ân, lúc nhìn thấy Diệp Hạo từ xa, cô đã hi vọng Nhạc Ân có theo anh, vào phòng như ý nguyện gặp Nhạc Ân, cô thấy thật vui mừng, chào hỏi bà Diệp xong xuôi là lao vào ôm tay Nhạc Ân thủ thỉ. Một lúc sau, Diệp Bảo nói chuyện với bà Diệp xong cũng chạy qua bên giường Diệp Thiên Minh tham gia tám chuyện. Lúc đó, chẳng cần Nhạc Ân kể chuyện nữa, mà cả ba người kia đã tạo thành một câu chuyện xôm tụ cho Diệp Thiên Minh nghe rồi.

Đến khuya , Diệp Bảo mới đưa Elly về, Diệp lão thì đã về trước, Diệp Hạo tiễn Diệp Bảo xong cũng quyết định sẽ ở lại, hai vợ chồng sang phòng bên cạnh nghĩ ngơi.

" Andy, không ngủ được " Nhạc Ân nằm trên giường nhìn khắp căn phòng xa lạ, cảm thấy hơi sợ, vội rúc vào lòng Diệp Hạo nhắm mắt lại

" Để đèn nên không ngủ được sao, anh tắt đi nhé" Diệp Hạo vòng tay ôm chặt Nhạc Ân, nhẹ giọng vỗ về, anh biết là cô lạ nhà nên không ngủ được

" Không, Andy không được đi đâu hết, ở đây với Ân " Nhạc Ân cuống cuồng nắm chặt áo Diệp Hạo, cô sợ anh đi tắt đèn sẽ buông cô ra

" Ngốc, anh không buông em ra đâu mà, nào, có anh rồi mà còn sợ nữa sao? " Diệp Hạo đẩy vai Nhạc Ân ra để cô nhìn anh, lại nói tiếp " Không sợ, anh luôn ôm em mà... Ân Ân, nói xem, còn sợ nữa không ??"

Nhạc Ân mím môi đưa mắt liếc qua hai bên, thấy can đảm hơn một chút mới từ từ quay đầu nhìn khắp phòng lần nữa, cuối cùng là nhìn thẳng vào khuôn mặt Diệp Hạo, miệng từ từ cong lên thành nụ cười chúm chím đáng yêu, hếch cằm nói với Diệp Hạo

" Ân không sợ nữa a ..." ngừng lại kéo Diệp Hạo nằm xuống, tự động ôm cổ anh rồi nói tiếp " Andy ôm ôm, đừng thả tay nha, Ân sẽ sợ"

Không sợ ... Sẽ sợ .... Nói năng lung tung thế ai hiểu được đây, Diệp Hạo bật cười , nghe lời mà ôm chặt Nhạc Ân lại, thì thầm với cô

" Ừ, không bao giờ thả tay, anh đi đâu cũng sẽ mang em theo cùng ... luôn luôn ở bên em ...." Diệp Hạo nói xong thì hôn nhẹ lên khuôn mặt Nhạc Ân , muốn nói tiếp để thúc giục cô ngủ, nhưng đã nghe Nhạc Ân nói trước rồi

“ Andy, mẹ có sợ không ??”

Bà ấy ?? Diệp Hạo nhớ đến bà Diệp, kể từ ngày bị ngất xĩu, có vẻ bà cũng biết quý trọng bản thân, thay vì ngồi cả đêm trông chừng, bà đã lên giường nằm, nhưng là nằm bên cạnh Diệp Thiên Minh. Diệp Hạo mấy lần mở cửa thì nhìn thấy như vậy, nhưng anh không biết bà có ngủ không hay là nằm thức … Sau đó anh cũng đóng cửa lại rồi ra về, anh biết tính bà cố chấp, anh cũng hiểu tâm trạng của bà , hơn nữa, lâu nay anh với bà không hợp ,cho nên, anh sẽ không quan tâm quá mức . Nhưng …. Chẳng hiểu sao, Nhạc Ân hỏi anh một câu, anh lại thấy hơi xao lòng , vì anh biết, bà Diệp cũng biết sợ hãi. Không phải là nỗi sợ yếu bong yếu vía như vợ anh, mà là một nỗi sợ còn đáng sợ hơn rất nhiều, sợ mất đi người mình yêu thương.

“ Ân Ân, đi với anh qua phòng cha nhé” Diệp Hạo đột nhiên ngồi dậy xong kéo Nhạc Ân dậy theo, ôm cô vào lòng rồi mới đề nghị

“ Qua phòng cha ?? làm gì vậy Andy??” Nhạc Ân chu môi cau mày tò mò, chẳng lẻ là qua kể chuyện tiếp ..

“ Qua nhìn cha có ngủ ngon không . Đi nhé “ Diệp Hạo đưa mắt sang chỗ khác rồi nói, bởi vì anh không chỉ là qua xem Diệp Thiên Minh mà thôi

“ Ồ, đi đi “

“ Muốn anh bế không ??” Diệp Hạo mĩm cười, vừa vuốt lại mái tóc cho Nhạc Ân vừa hỏi

“ Bế, bế Ân đi “ Nhạc Ân đương nhiên là muốn bế đi, cô sợ nơi này a, càng bám chặt Diệp Hạo càng tốt.

“ Ừ, đợi anh xuống giường đã “ Diệp Hạo vừa nói vừa xuống giường, xong thì vươn tay bế Nhạc Ân như bế em bé rồi đi ra khỏi phòng, anh phải bế như thế này mới mở cửa phòng bên kia được. Còn Nhạc Ân được Diệp Hạo bế đi thì vòng tay vòng chân ôm chặt người anh, quay đầu nhìn về phía trước, chả dám nhìn sau lưng một tí nào hết , vừa nãy thôi cô nhìn về hành lang trải dài phía sau , tuy có sáng đèn nhưng trống hoắc, cô rất nhát gan a.

Phòng bệnh của Diệp Thiên Minh không để đèn ban đêm, chỉ để bóng đèn ngủ cho bà Diệp, nhưng Diệp Hạo nhìn dưới khe hở của cửa lại thấy ánh đèn rất sáng, chứng tỏ đèn trong phòng chưa tắt. Vậy, có thể bà Diệp chưa ngủ. Quả đúng vậy, khi Diệp Hạo khẽ mở cửa thì nhìn thấy bà Diệp đang ngồi suy nghĩ điều gì đó, trên tay là chiếc điện thoại.

“ Mẹ “ Người gọi là Nhạc Ân, cô thấy bà còn thức nên theo bản năng gọi bà, làm bà Diệp giật mình quay đầu nhìn.

Thấy Diệp Hạo và Nhạc Ân đang đứng ở cửa, bà Diệp hơi ngạc nhiên, bà biết ngày nào Diệp Hạo cũng mở cửa nhìn vào phòng, những lúc đó bà đều còn thức nên biết hết, có lẽ cũng có những lúc bà đã ngủ không biết, nhưng một đêm, anh mở cửa phải 4,5 lần ,lần nào cũng mở ra nhìn một chút lại đóng ngay . Nhưng lần này, Nhạc Ân lại gọi bà, là có chuyện gì muốn nói với bà sao ???

Nhạc Ân thấy bà Diệp cứ nhìn hai vợ chồng cô chăm chăm mà lại không nói gì, bèn nói tiếp

“ Andy muốn qua nhìn cha ngủ ngon không a”

Ôi, vợ ngốc ơi . Diệp Hạo thở dài trong lòng, anh vốn chỉ là muốn xem mà thôi, không muốn lên tiếng, anh quên mất cô vợ mình mau miệng thế nào, cô cũng chẳng hiểu ý anh để mà làm theo anh, nhưng dù sao cũng đã mở miệng rồi, cũng nên nói gì đó, vậy là Diệp Hạo cũng gật đầu phụ họa theo Nhạc Ân

“ Tôi chỉ muốn xem tình hình ông ấy có ổn không thôi, cũng chẳng có gì, chúng tôi đi nghĩ đây “ Nói xong thì muốn quay người, nhưng đột nhiên anh ngừng lại, ấp úng một chút mới chịu nói “ Bà nên đi nghĩ đi, cũng gần 12 giờ rồi đấy” Giờ mới thật sự là bước đi , đây mới chính là lí do để anh sang đây, anh muốn xem bà ngủ chưa, muốn nhắc nhở bà một câu.

“ Cậu …” Diệp Hạo vừa bước ra khỏi phòng, quay người chuẩn bị đóng cửa thì bà Diệp lên tiếng.

Đây là lần thứ 2 bà gọi anh, Diệp Hạo quay người lại, nhìn vào phòng đợi bà nói tiếp

“ Diệp Tề có liên lạc với cậu không ??” Bà Diệp thở dài một hơi, cúi đầu nhìn vào chiếc điện thoại trên tay mình.

Thì ra, bà ấy đang điện thoại cho Diệp Tề, cũng phải, giờ bên Pháp đang là ban ngày mà. Và, thì ra, bà ấy còn thêm một nỗi lòng nữa, ngoài Diệp Thiên Minh, bà ấy còn rất lo cho con trai của mình. Diệp Hạo đứng im suy nghĩ, cho đến khi Nhạc Ân níu cổ anh nhắc nhở, anh mới chú ý

“ Andy, mẹ hỏi kìa”

“ Mấy hôm nay Diệp Tề không điện thoại cho tôi, nhưng bà đừng lo, Diệp Tề sẽ không sao, bà cũng biết mà, anh ấy rất có bản lĩnh “ Diệp Hạo nói một hơi rồi nhìn bà Diệp, thấy bà mới nghe thì cau mày, sau đó lại giãn ra, chứng tỏ , bà nghe theo lời anh nói.

“Diệp Tề , Diệp Bảo, hai người đó tự lo cho mình được , bà đừng lo lắng quá, bà nên đi nghĩ để có sức khỏe mà chăm sóc cho cha “ Diệp Hạo nói thêm một câu rồi đóng cửa lại, Nhạc Ân đang ôm cổ anh nhìn vào phòng lần nữa, cố gắng đưa tay vẫy chào tạm biệt, cô thấy bà Diệp cũng đang nhìn cô, cô còn thấy, bà gật đầu với mình, rồi cánh cửa khép lại.

…………..

“ Andy, mặt làm sao vậy ??” Nhạc Ân đưa hai bàn tay ôm mặt Diệp Hạo, nhíu mày lo lắng, anh bế cô về phòng rồi ngồi lên giường, nhưng vẫn cứ thế mà ôm cô, không hề nằm xuống, đôi mắt lại rũ xuống , im lặng nãy giờ rồi.

Diệp Hạo nghe tiếng Nhạc Ân, vừa nâng mắt là khuôn mặt trở về trạng thái bình thường, biết mình lại làm cô lo lắng, anh vội hôn má cô một cái , mĩm cười

“ Anh đang suy nghĩ vài chuyện thôi, không có gì đâu, chúng ta đi ngủ thôi” nói xong thì quay người để Nhạc Ân vào phía bên trong giường rồi mới ôm cô nằm xuống, kéo chăn đắp cho cả hai xong ôm chặt cô thì thầm “ Ngủ đi, mai còn kể chuyện cho cha nghe nữa đó”

Nhạc Ân vốn vô tư, Diệp Hạo nói ‘ không có gì’ , cô cũng không hỏi tiếp nữa, cũng đã buồn ngủ lắm rồi, Nhạc Ân ngoan ngoãn để Diệp Hạo ôm, đôi mắt cũng nhíu lại, trước khi đi vào giấc ngủ còn cố lẩm bẩm

“ Andy, hết chuyện kể rồi a …. Làm sao đây ……..”

Hết chuyện kể ??? Diệp Hạo đang nhắm mắt , vội mở mắt ra, nhìn khuôn mặt cô vợ nhỏ đã ngủ, anh thấy lo lắng…. Cầu mong ngày mai cô đừng lôi kéo anh vào kể chuyện thay cô …. Diệp Hạo thở dài, nhắm mắt lại , từ từ đi vào giấc ngủ, anh không hề nhận ra, chỉ vì lo lắng việc ngày mai bị bắt phải kể chuyện, mà đầu óc anh đã không còn suy nghĩ những chuyện phiền muộn hồi nãy nữa , vậy là , giấc ngủ được ngon hơn một chút …..

Hồi nãy, anh đang suy nghĩ về Diệp Tề và Diệp Bảo, không phải do bà Diệp mới nhắc, mà anh vốn cũng suy nghĩ về họ mấy hôm nay rồi, anh đúng là tin vào bản lĩnh hai người anh em của mình, nhưng thật sự, không thể nói trong lòng anh không có lo lắng cho họ.

--------------------------

3 giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Bảo rời khỏi thành phố A, đến tỉnh Q, một tỉnh nằm ở cực nam của đất nước, nơi có đến 2/3 là đồi núi.

7 giờ sáng, Chu Hiếu đến khách sạn Center, vẫn phòng cũ, vẫn con gái và con rể ông ở đó, nhưng lại có thêm một nhân vật mới, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, người đó, có bộ dạng lưu manh với đôi mắt nheo nguy hiểm. Tất cả, đang đợi tin từ thuộc hạ theo đuôi Diệp Bảo.

9 giờ sáng, tin tức đầu tiên được báo về thành phố A …

“ Diệp Bảo vừa đến tỉnh Q, đã vào khách sạn sang trọng nhất ở đó, không xác định được anh ta vào đó để làm gì, cũng rất khó tiếp cận anh ta, toàn bộ khu VIP của khách sạn được một vị khách bí ẩn bao trọn, xung quanh còn có rất nhiều vệ sĩ bảo vệ ….”

10 giờ 30 sáng , tin tức thứ hai truyền về …

“ Diệp Bảo đã rời khỏi khách sạn, anh ta đi về phía bắc của tỉnh, đến một vùng toàn núi , ở đó đã có rất đông người và trang thiết bị , hình như, những người đó đã ở đó cũng khá lâu rồi …”

…………………………..

“ Tỉnh Q thì có gì nổi bật “

Trong căn phòng lớn, Triệu Chương Nghĩa lên tiếng hỏi người thư kí đang ôm một xấp tài liệu đứng sau lưng, hắn vừa hỏi xong, người thư kí đã nhanh nhẹn lật một tờ giấy, báo cáo

“ Thưa ông chủ, tỉnh Q chỉ là một tỉnh nhỏ, người dân ở đó sống phụ thuộc vào nông nghiệp và du lịch là chủ yếu, nơi phát triển nhất là thành phố Q trực thuộc tỉnh, nhưng cũng chỉ mới phát triển cách đây chừng 10 năm . Tỉnh này và một số tỉnh lân cận đều có địa hình chủ yếu là núi, nhưng đây lại là tỉnh phát triển chậm nhất . Nói tóm lại, chúng tôi không thể điều tra ra ở đó có thứ gì hấp dẫn để đầu tư vào cả”

“ Vậy hắn ta đến đó để làm gì, những người đang làm việc ở vùng núi phía bắc nữa, họ đang tìm kiếm thứ gì ??” Chu Hiếu không nhịn được lên tiếng, Chu Lệ Băng đã nói với ông, Diệp Bảo đang đi tìm cơ hội cuối cùng cứu Diệp gia, chắc chắn ở đó có gì đó.

“ Còn điều tra thêm được gì nữa không, người đàn ông trong khách sạn là ai ??” Triệu CHương Nghĩa không trả lời câu hỏi của Chu Hiếu, mà hỏi tiếp người thư kí

“ Thưa ông chủ, người đó có lai lịch rất bí ẩn, chúng tôi chỉ biết đó là một người Pháp. Chúng tôi cũng điều tra được ông ta đã ở đó được 1 tuần, trước đó ông ta cũng đã đến khách sạn đó, nhưng chỉ đến một mình ông ta và 1 người đi cùng, nhưng lần này, ông ta mang theo vệ sĩ . Người trong khách sạn nói hoàn toàn không biết ông ta đến để làm gì, ông ta thường xuyên rời khỏi khách sạn, đi và về rất im lặng”

“ Người Pháp ư ??” Triệu CHương Nghĩa cau mày , liền quay qua người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi im lặng trong phòng, hỏi “ Tào Bính, anh có nghi ngờ ai không ?”

Tào Bính, một nhân vật bí ẩn, từ nhỏ sống ở nước ngoài, từng ở Mỹ, Anh … nhưng gần 8 năm nay, anh ta chỉ ở Pháp. Tào Bính nghe hỏi, đôi mắt nheo nguy hiểm kia càng nheo lại, khuôn mặt tuy tuấn tú nhưng nhìn vào người ta hoàn toàn không dám lại gần , hắn ta im lặng chừng 2 phút mới nhàn nhạt nói , giọng nói lơ lớ của người sống ở nước ngoài đã lâu

“ Tôi cũng không biết đó là ai, nhưng mà, hắn ta có thể là người Pháp, cũng có thể là người nước khác mang quốc tịch Pháp, các anh thử nghĩ xem, liệu có nghĩ ra là ai quen biết Diệp gia không ??”

Tào Bính cũng là một nhân vật quen biết rộng ở Pháp, nhất là giới nhà giàu, anh ta cũng không đoán ra ai, thì những người ngồi ở đây cũng đành chịu. Bọn họ cũng không biết hết mấy mỗi quan hệ của Diệp gia ở đây,chỉ còn một cách duy nhất là ….

“ Hay là bảo Lệ Băng gọi điện thoại hỏi Diệp Bảo xem thử hắn có nói không ?” Người lên tiếng là Chu Thiên Thiên, cô luôn ghét Chu Lệ Băng, nhưng khó khăn vẫn nghĩ đến Chu Lệ Băng đầu tiên.

Chu Hiếu nghe Chu Thiên Thiên nói, mắt hơi sáng lên nhìn Triệu Chương Nghĩa và Tào Bính hỏi ý kiến, ở đây Triệu CHương Nghĩa và Tào Bính là người ra quyết định, nhưng lâu nay, ông mới chính là người mang lại thành công cho bọn họ. Triệu Chương Nghĩa đưa mắt qua nhìn Tào Bình, tên Tào Bính kia cũng nhìn lại anh, làm ra vẻ đang hỏi ý kiến của nhau, nhưng thật ra họ đang trao đổi thông tin riêng. Cuối cùng Triệu Chương Nghĩa lên tiếng

“ Không cần , Diệp Bảo chắc chắn sẽ không nói, cách tốt nhất bây giờ chính là … “ Hắn nhìn hai cha con Chu Hiếu, nhả từng chữ “ Chờ đợi “

Nói xong, hắn ngã người ra ghế ngồi im, cả căn phòng cũng chìm trong im lặng.

………………

1 giờ chiều , thông tin lại được truyền về cho Triệu CHương Nghĩa, 1 tin vô cùng chấn động, đủ cho hắn và Tào Bính ngay lập tức phải đáp máy bay đến tỉnh Q ngay trong ngày.

“ Không chỉ ở vùng núi phía Bắc của tỉnh mới có người đang làm việc, mà vùng núi phía Đông cũng có rất nhiều người, trang thiết bị mang theo chính là để thăm dò mỏ quặng , ông chủ Triệu, ở đây có dấu hiệu của một mỏ quặng hỗn hợp rất lớn”

……………….

“ Chết tiệt, người của Diệp gia thật đáng sợ mà, bọn chúng luôn có mọi cách tìm ra những dự án béo bở, , lần này, hắn lại đi trước chúng ta một bước “ Triệu Chương Nghĩa đang ngồi trên xe với Tào Bính đến sân bay. Hắn không nhịn được phải vỗ đùi điên tiết.

Quả thật, hắn không thể nào không ghen tị với Diệp gia được. Diệp gia quả thật là những anh tài, mà thuộc hạ của bọn họ cũng là những anh tài trong anh tài. Bọn họ thành công như vậy ở thành phố A, đủ để biết được bản lĩnh của bọn họ lớn đến thế nào, Vì thế trong những năm qua, không có một ai có thể cạnh tranh với họ, Diệp gia nhờ sự lớn mạnh của mình thu hút nhân tài, họ lại càng thêm lớn mạnh . Những tưởng lần này, hắn có vốn lớn trong tay, lại có người bảo hộ sau lưng, thành công hạ Diệp gia, nhưng không ngờ, Diệp gia vẫn còn giữ được bình tĩnh, tìm ra đối sách đối phó hắn.

“ Cẩn thận, cũng có thể là cái bẫy” Tào Bính ngồi bên cạnh tỏ vẻ điềm nhiên hơn. Hắn vẫn chưa tin một mỏ quặng lớn như vậy mà đến bây giờ người ta mới phát hiện ra. Bọn hắn đang chờ thêm báo cáo điều tra. Hắn vừa nói xong, Triệu Chương Nghĩa nhận được điện thoại, lần nay thông tin thu về khá nhanh và rất cụ thể, cũng là do bọn hắn không tiếc tiền tung người .

“ Thế nào ??” Tào Bính cau mày hỏi , cuộc nói chuyện kéo dài hơn 10 phút , vừa lúc đã đến sân bay luôn.

“ Lên máy bay đã, tôi sẽ nói cho anh biết, không được chậm trễ nữa” Triệu Chương Nghĩa cúp điện thoại là gấp gáp mở cửa xe rồi đi nhanh vào sân bay, Tào Bính dù đang rất tò mò những vẫn cố nhịn lại rồi cũng đi theo, có vẻ như chuyện này đúng là sự thật.

………………..

Trên máy bay, khoang VIP chỉ có người của Triệu gia và Tào Bính

“ 20 năm trước, có một thương nhân người Pháp đã mua hai dãy núi ở đó, lúc đó tỉnh Q vẫn còn khá hoang vu, dân cư chỉ tập trung ở trung tâm của tỉnh, chính là thành phố Q trực thuộc hiện nay. Nhưng sau đó, người thương nhân đó đột nhiên mất tích , vùng núi tỉnh Q vốn cũng chẳng có cây gỗ hay động vật quý nên dân cư rất ở đó rất ít, thậm chí không có ai sống ở đó ,chuyện mua hai dãy núi cũng rơi vào quên lãng, đột nhiên hai tháng trước, thương nhân người Pháp kia trở lại, mang nhiều người và trang thiết bị đến , dù sao vùng núi phía bắc đó lâu nay cũng đã thuộc quyền sỡ hữu của ông ta, nên chính quyền không can thiệp, nhưng sau đó, ông ta mua thêm vùng núi ở phía đông , có lẽ ông ta quay trở lại để thực hiện kế hoạch năm xưa …”

Đó là tất cả những gì mà thuộc hạ của Triệu Chương Nghĩa báo cáo lại. Tào Bính nghe xong chỉ trầm tư, điều này cũng có thể xảy ra, hẳn là thương nhân người Pháp kia trong 20 năm đó có chuyện gì đó xảy ra, mà năm đó ông ta đã biết ở đó có một mỏ quặng lớn nên mua để dành , đương nhiên 20 năm sau, ông ta phải trở lại để kiếm tiền , chẳng ai dại gì bỏ đi một khoản kếch sù như vậy. Nhưng mà…

“ Không phải chính phủ đã cho thăm dò hầu hết các vùng có mỏ quặng rồi sao, tôi không tin họ không đụng đến vùng núi ở tỉnh Q này. Cho dù vùng ở phía Bắc đã có người sỡ hữu, nhưng ở phía Đông thì chưa, anh khẳng định họ chưa từng đụng đến, họ không hề biết gì ?” Tào Bính cau mày hỏi, vẫn còn nhiều sơ hở để hắn nghi ngờ chuyện này.

Triệu Chương Nghĩa vừa lắc đầu vừa cười khan hai tiếng, hắn tuy không phải người trong nghề, nhưng những chuyện này, người làm kinh doanh như hắn có biết

“ Anh không biết đâu, đúng là chính phủ đã cho thăm dò gần hết, nhưng đa số đều là những mỏ quặng không cho giá trị kinh tế nhiều, được mỏ quặng có giá trị thì lại nằm trong khu dân cư, nếu khai thác sẽ làm ô nhiễm trầm trọng. Thêm nữa, việc thăm dò mỏ quặng không phải là việc đơn giản, không một doanh nghiệp nào ngoài quốc doanh dám bỏ tiền ra thăm dò . Chính là thế, chỉ có người nước ngoài, hoặc chính chính phủ nước này bỏ tiền ra, mới thăm dò được, nhưng thăm dò được rồi thì sao, còn phải tìm cách khai thác sao cho hợp lí, chuyện này không đơn giản. Những năm gần đây, nước ta toàn nhập khẩu quặng tinh chế mà thôi “

Triệu Chương Nghĩa giải thích một hơi, Tào Bính cũng đã hiểu, hắn cũng không phải người trong ngành này, nhưng hắn biết việc thăm dò một mỏ quặng khó khăn và tốn kém đến mức nào, nếu kết quả thăm dò cho ra mỏ quặng lớn thì lợi nhuận vô kể, nhưng nếu thăm dò chỉ cho ra những mỏ quặng vô giá trị, thì lỗ vốn là cái chắc, mà đã lỗ cũng là lỗ lớn.

“ Vậy tại sao Diệp Bảo lại tìm thương nhân người Pháp kia ??” Đây chính là điều mà Tào Bính thắc mắc nhất, chẳng lẽ Diệp Bảo muốn hợp tác làm ăn với người thương nhân đó, nhưng nếu là hắn, hắn sẽ không hợp tác với Diệp Bảo, hắn sẽ chính mình khai thác, việc gì phải chia sẻ lợi nhuận với kẻ khác.

“ Điều này không lạ, luật nước này không cho phép người nước ngoài khai thác tài nguyên khoáng sản của quốc gia, họ chỉ được phép thăm dò và bán lại quyền khai thác, điều này đưa ra nhằm đảm bảo quyền lời của người dân trong nước , và tránh việc bọn họ xuất khẩu quặng ra nước ngoài” Triệu CHương Nghĩa lại tiếp tục giải thích. Luật này mới ra khoảng hơn 10 năm trước, lúc đó cũng chỉ có những người nước ngoài mới đủ điều kiện để thăm dò và khai thác khoáng sản, chính vì thế mà đất nước mất đi không biết bao nhiêu quặng vì bị xuất khẩu gần hết. Trong khi trong nước lại phải đi nhập khẩu về lại từ những nước khác, mà giá thành lại cao hơn rất nhiều, điều này là quá vô lí.

“ Có lẽ người thương nhân kia sau khi trở lại mới biết luật đã thay đổi, vậy là ông ta muốn tìm một đối tác để bán lại quyền khai thác , mà ở nước này, danh tiếng Diệp gia không cần phải bàn cãi rồi “ Triệu Chương Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói, bọn hắn mới làm cho Diệp gia điêu đứng gần đây thôi, danh tiếng Diệp gia vẫn chưa thể lung lay tận gốc được. Hắn càng tức hơn nữa, Diệp Bảo kia thật tinh mắt tinh mũi, có thể đánh hơi được một mối làm ăn béo bở đến thế này, trong khi bọn hắn hoàn toàn không biết gì, nếu lần này có thể hạ bệ được Diệp gia, việc làm đầu tiên của hắn chính là chiêu mộ nhân tài .

‘ Hừ , nếu thật sự là như thế thì không lo, nếu thương nhân người Pháp kia muốn tìm một đối tác để bán lại quyền khai thác, thì ông ta sẽ tìm đối tác cho giá cả hợp lí nhất. Nếu bọn họ có thể tham gia vụ này, gạt bỏ được Diệp Bảo, thì chắc chắn, đó chính là ngày tàn của Diệp gia, nhưng quan trọng nhất, vẫn phải xem ở đó có loại quặng gì, và khả năng khai thác như thế nào nữa đã.’

‘ Trong cuộc chiến này, đôi bên đều đang thăm dò nhau, chưa ai gục ngã thì chưa có chiến thắng chắc chắn, mọi lúc mọi nơi, cẩn thận là trên hết . Ta có thể cho hắn mắc bẫy, hắn cũng giăng bẫy đón chào ta , hừ, Diệp gia, ta nhất định phải tiêu diệt các ngươi’

Triệu Chương Nghĩa âm thầm suy nghĩ , ghế bên cạnh, Tào Bính cũng đang nheo mắt tính toán, mỗi người một tâm tư riêng, nhưng có lẽ phải đợi máy bay hạ cánh, bọn họ đặt chân lên tỉnh Q thì mới biết phải làm gì.

………..

Vừa đáp máy bay, đoàn người Triệu Chương Nghĩa , Tào Bính đã lên xe tìm đến khách sạn của thương nhân người Pháp, chút nữa, Tào Bính sẽ ra mặt. Nhưng đến khách sạn, thì lại bị vệ sĩ của vị thương nhân đó chặn lại, chỉ nói là ông ta đang có công chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Công chuyện quan trọng ư ??? Triệu Chương Nghĩa ngồi trong xe, Tào Bính cũng vừa mới trở lại, vừa vào xe đã nói tình hình cho hắn. Hắn đương nhiên không biết công chuyện quan trọng là chuyện gì, nhưng trong lòng hắn rất lo ngại điều gì đó. Đợi đến 10 giờ đêm thì Tào Bính không còn kiên nhẫn nữa, tìm một phòng tùy ý trong cùng khách sạn, Tào Bính ở lại đó, Triệu Chương Nghĩa thì đi nơi khác ở.

……………………..

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy là Triệu Chương Nghĩa đã lên xe đến khách sạn đó lại, hắn vừa đi vừa điện thoại cho Tào Bính, bên khách sạn, Tào Bính vẫn chưa xin gặp được vị thương nhân người Pháp. Triệu Chương Nghĩa rất sốt ruột, người của hắn báo người hôm qua ở trong phòng vị thương gia người Pháp bàn bạc ‘ công chuyện quan trọng ‘ chính là Diệp Bảo. Điều hắn nghi ngờ có khi nào thành hiện thực hay không ???

Hắn cũng không cần đa nghi lâu hơn nữa, 10 giờ sáng, người của hắn báo Diệp Bảo đã đi đến trụ sở của chính quyền tỉnh Q, chính thức trình lên hồ sơ về việc khai thác khoáng sản trong vùng. Cụ thể hơn, địa điểm khai thác là vùng núi ở phía Bắc, và một vài thông tin chưa chính thức, đó là một mỏ quặng hỗn hợp gồm đồng và vàng, với những con số về trữ lượng và hàm lượng quặng tinh đã thăm dò được vô cùng cao.

Triệu Chương Nghĩa thực sự kinh hãi.

…………………………………………………………………………

“ Diệp Tề, Diệp Bảo , chậc chậc, thật đáng khâm phục mà”

Bên ngoài phòng bệnh Diệp Thiên Minh, giọng của Từ Gia Huy văng vẳng, trên tay anh là tờ báo đăng tin về việc mua quyền khai thác khoáng sản của Diệp gia, cùng những công bố chính thức của mỏ quặng. Chuyện đã xảy ra cách đây 5 ngày, nhưng vấn đề vẫn được báo chí đem ra xào nấu liên tục, đơn giản, thông tin này quá hấp dẫn, quá nóng hổi, một nước cờ cứu được nguy cơ của Diệp gia ở trong nước, giá cổ phiếu cũng đang có xu hướng tăng lên, Diệp gia có thể trụ được qua cơn gian khó …

Diệp Hạo ngồi bên cạnh chỉ khẽ nhếch miệng mà không nói gì, mấy hôm nay, cả Diệp Tề lẫn Diệp Bảo đều không có một liên lạc nào,mọi thông tin anh biết được chỉ thông qua mấy tờ báo mà thôi, mà báo thì Từ Gia Huy cũng có thể đọc mà, anh không còn gì để nói.

“ Xem ra cậu ta rất tin tưởng tôi “ Từ Gia Huy vừa gấp tờ báo vừa gật gù nói, Diệp Hạo nghe anh nói vậy thì quay mặt qua nhìn khó hiểu


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog